Sắp đến giờ về rồi. Bình thường thì đã mau mải kiểm tiền, kiểm hàng rồi chuồn về. Nhưng hôm nay mình lại ko muốn về, không muốn tí nào cả. Vì đã quá mệt với công việc ở cửa hàng rồi. Về nhà, lại quay với một đống lổn nhổn bừa bãi, mùi mẽo ở nhà, nghĩ đến đã thấy mệt.
Từ rất nhiều ngày nay, lịch sinh hoạt đảo lộn. bởi quá mệt nên cứ về nhà là không thiết gì nữa. Thay đc bộ quần áo, ăn trệu trạo được miếng cơm, rồi thì giỏi lắm là rửa hết bát và dọn sạch đống đồ chơi, quần áo liểng xiểng trong nhà, rồi hỏi thăm con một tí, là lên giường, là mẹ ngủ trước cả con. Gần như đêm nào cũng tỉnh dậy vì ngứa ngáy quá, phải dậy rửa mặt tẩy trang, tắm. Đủ các kiểu kem kiếc nọ kia mà da vẫn không thể đẹp được, bởi là như thế đấy. Ngày xưa thì thức đêm, cafe, giờ thì không có tí sức nào mà làm các kiểu tẩy tẩy đắp đắp bôi bôi nữa.
Hôm nay mình cũng không muốn về nhà là bởi vì đang buồn quá. Chiều nay Lan còi nhắn tin rằng thì là ko thích mình đi làm muộn, là như thế là ko tôn trọng mọi người này nọ,…. nói chung là vì hôm nay mình đi làm muộn. Nếu như là mọi ngày thì mình sẽ không buồn đâu, bởi đúng là mình như thế thật. Nhưng đáng ra không nên là hôm nay. bởi hôm nay mình đi muộn 10ph – so với truyền thống đi muộn cả 1, 2 tiếng của mình thì đấy là sớm. Và hôm nay mình đã rất ý thức là mình phải đến sớm thì cửa hàng có việc quan trọng. Và sau buổi chiều nay, từ lúc đến đến lúc nhận đc tin nhắn mình đã hùng hục dọn dẹp, sắp xếp, trang trí lại cửa hàng không nghỉ 1 phút nào, mặt mũi còn đen nhẻm vỉ bụi bẩn quá, vậy mà đang hăng say lại nhận đc cái tin nhắn ấy. Mình buồn, mình thật sự rất buồn.
Nói vậy thôi, là vì mình muốn ngồi lại thêm một chút, để gõ thêm mấy dòng, đánh dấu cảm xúc của mình mấy ngày vừa rồi, sợ rằng nếu quên thì sẽ rất tiếc.
Là lần vừa rồi, đến trường St Paul để mua vé tham dự hội chợ Baaza của hội phụ nữ quốc tế tại Hà Nội. Mình đã lười chảy thây khi biết là địa điểm ở tận ST Paul, Splendora, tận khu An Khánh, xa xôi bụi mù. Nhưng rồi cũng nhấc đít đi được. nhưng mà đến địa điểm chờ xe thì mình thay đổi hoàn toàn thái độ, bởi những người phụ nữ quá tuyệt vời ở đây. Tập trung ở Syrena, trong An Nam cafe, lúc đầu mình ngần ngừ ko dám vào vì ko biết có đúng hội, nhưng rồi 1 cô béo ú ra hỏi mình: có phải bạn tham gia Baaza? Mời vào đây, chúng tôi đang chờ bạn đấy. Bạn uống gì tùy thích nhé, chúng tôi mời mà, phụ nữ chúng ta hôm nay phải thật là thoải mái. Capuchino nhé! – Ôi, mình bàng hoàng vì được đối xử quá sức tử tế và lịch thiệp. Càng lúc mọi người đến càng đông, tất cả các màu da, tất cả các lứa tuổi, và hầu hết các ngôn ngữ. Mọi người dùng tiếng Anh, rồi một chút tiếng Pháp, một chút tiếng Việt, một chút Nhật,… và rất nhiều body language. Ai cũng rất hào hứng giới thiệu bản thân, tổ chức mà mình đại diện. Mình, dù tiếng Anh lởm xịt nhưng tự nhiên lại có hứng thao thao bất tuyệt về tổ chức, khiến mọi người đều rất tò mò và xin card. Vậy nên mình đã được cái cô béo ú lúc nãy đưa card cá nhân và nói hãy gọi tôi nếu bạn có ý tưởng gì mới muốn chia sẻ nhé! Òa, thì ra cô ấy chính là chủ tịch cái hội hoành tráng này. Và cô ấy- đích thị là người phụ nữ mà mình ngưỡng mộ. Bởi dù khá béo, nhưng cô ấy lại trang điểm rất xinh, mặt 1 chiếc váy vải thô Chula và đeo một sợi dây đá thạch anh trên cổ rất sành điệu. Lại luôn nói cười, tỏ ra rất có kinh nghiệm sắp xếp, điều hành và quan tâm cực kì chu đáo đến tất cả mọi người. Ở trường St Paul, mình lại được thấy cô ấy oách thế nào khi thuyết giảng về chương trình, và nhiệt tình thế nào, vui tính thế nào và kiên nhẫn thế nào với khán giả ở dưới khi họ liên tục đặt ra những câu hỏi về những vấn đề ko liên quan hoặc là vấn đề cô ấy đã trình bày hết ở trên rồi. Và không lúc nào dừng cười.
Mình cứ vui mãi về ngày hôm ấy. Về cái trường ST Paul lần đầu tiên trong cuộc đời mình đến một cái trường đẹp như thế, đẹp từ khuôn viên, đến giáo viên học sinh, đến cả anh bảo vệ và cô lễ tân cũng đẹp. Vừa đi, vừa mơ tưởng ngày nào đó Sáo được trở thành 1 trong những đứa học sinh đang ngồi ăn rất vui vẻ trong căng tin kia, cũng xinh xắn, sạch sẽ, lễ phép và hết sức tự tin như thế.
Rồi, mình lại tiếp tục bị đánh gục bởi 1 người phụ nữ nữa. Là cô Lia, phụ trách đối ngoại trường Concordia. Trường nhỏ xinh và góc nào cũng tạo cảm hứng. Mình đến đưa quà của tổ chức cho các học sinh và giáo viên mới của trường. Dù là người đi tặng quà nhưng mình ngại vô cùng bởi đã mail đi mail lại cho cô ấy tỉ lần hẹn đi hẹn lại ngày đến bởi cứ hết việc nọ đến việc kia. Nhưng cô ấy lần nào cũng meo lại hết sức lịch sự và kiên nhẫn. mình đến, ngồi ở cái nới sặc sỡ sắc màu, sạch như li như lau ấy chờ đợi, rồi thở phào lúc cô ấy bắt tay và thể hiện rằng cô ấy biết ơn thế nào với bọn mình vì đã quá tử tế với trường. Cô ấy dịu dàng, và tử tế trong mọi cử chỉ và lời nói.
Ôi trời ơi, tại sao những người có chức quyền, có nhiều tiền đến từ những nơi xa xôi không phải Việt Nam họ lại cứ hết sức tử tế và khiến tim mình muốn tan chảy thế?
Và rồi, cú sốc cuối cùng, ngôi sao cuối cùng trong chuỗi ngôi sao xẹt qua đời tôi những ngày vừa rồi là đây. Là cô tình nguyện viên mới của cửa hàng. Là khách hàng quen, và 1 ngày cô ấy viết mail, ngỏ ý muốn làm tình nguyện viên. Và chú già thì, tất nhiên, ba tay bốn chân viết meo lại, gật đầu cái rụp. Vì cô ấy xinh đẹp lắm, nhà cô ấy ở Splendora đẹp lắm, trời ơi, và cô ấy còn là vợ của tỉ phú Hàn Quốc nữa. huhu. Đến tận phút này, mình mới có câu trả lời cho cái thắc mắc của tất cả mọi người trong cửa hàng mấy ngày vừa rồi là : tại sao, một người như cô ấy lại muốn làm tình nguyện viên ở chỗ chúng ta. Trong khi chỗ chúng ta từ xưa đến nay tình nguyện viên chỉ là: sinh viên đã tốt nghiệp muốn trải nhiệm đời sống của nước nghèo, vợ của các ông chồng sang đây công tác, hoặc các cô bác đã già tìm một nơi để sống an nhàn và 1 việc làm gì đó cho có ý nghĩa,…
Còn cô ấy, đến lúc gặp mới biết, cô ấy không chỉ là 1 người phụ nữ Hàn Quốc xinh đẹp và rất biết đẹp mà còn là giảng viên danh dự của đại học kiến trúc Hà Nội, là giám đốc Marketing của công ty truyền thông Hàn Quốc, là chủ của chuỗi nhà hàng Hàn quốc ở Việt Nam. hic, trời, tôi muốn chết ngất khi nghe cái lai lịch ấy.
Nhưng rồi làm việc cùng mới hiểu, tại sao, cái con người trăm công nghìn việc ấy lại có thời gian để đến đây.
Không như các tình nguyện viên khác, đến chỉ để làm sang cho cửa hàng, ai bảo gì làm nấy. Cô ấy, từ lúc đến đến lúc về không một phút nào ngừng tay chân. Sạch sẽ và tỉ mỉ đến khiếp sợ, khiến cho mình và em Vân Anh thấy việc ngồi không thật là tội lỗi, nên đành đi lau dọn cùng. Em Vân Anh bảo : cô ơi, sao cô chăm chỉ dọn dẹp thế? cô ấy trả lời rất đơn giản : chắc cháu chưa có gia đình? Khi nào cháu có gia đình, cháu sẽ thấy lúc nào cũng có việc để làm, có cái để dọn, và tự nhiên cháu sẽ có thói quen như thế. Xong thì cô ấy bày lại góc này, trang trí lại góc kia. Nên em Vân anh lại bảo : cô ơi, vậy cô có thể dạy bọn cháu trang trí sao cho đẹp được ko? Cô ấy lại nói : ko, cô đến đây ko phải để dạy, mà cô cũng ko muốn dạy bảo ai cả, chúng ta chỉ chia sẻ với nhau suy nghĩ và kinh nghiệm thôi. Sau đấy thì bày lại tất cả mọi thứ. Em Vân anh bảo : chị ơi, em bán hàng cho, chị hay thích bày biện, chị bày cùng với cô ấy đi mà học hỏi. Nhưng lúc đấy mình sợ tiếng Anh của mình không đủ để hiểu tất cả những gì cô ấy nói nên giành phần bán hàng. Lúc sau em Vân Anh lê lết đi xuống bảo : huhu chị ơi, em mệt phờ cả ra rồi mà cô ấy không mệt tí nào chị ạ, cô ấy lắm ý tưởng quá, hic. Thế rồi đến lượt mình, Mình dễ dàng bắt nhịp được với cô ấy, và phấn khích tột cùng khi được làm cùng, được chia sẻ với cô ấy. Học được vô vàn những điều mà mình tin các sinh viên kiến trúc thực sự thèm được học. Cách cô ấy nhặt lên cái này, xoay lại cái kia, rồi trèo lên trèo xuống, rồi đứng hết góc này góc kia để ngắm nhìn khiến cô ấy trở nên vô cùng cuốn hút. Vậy nhưng bất cứ khi nào có khách thì cô ấy lại khác hẳn, gương mặt tươi cười, nhẹ nhàng giới thiệu hết thứ nọ đến thứ kia. Không hiểu sao, cô ấy mới đến đây có vài lần mà hiểu sản phẩm của công ty còn hơn cả mình đã làm ở đây cả năm. Mỗi sản phẩm được cô ấy giới thiệu như kể 1 câu chuyện. chưa bao giờ, từ ngày mình đến đây, thấy có 1 nhân viên nào giới thiệu sản phẩm mà khiến khách hàng cứ há mồm ra để nghe rồi gật lấy gất để như thế. Và doanh thu của ngày hôm ấy thì : tất nhiên rồi, cao ngất ngưởng. Không có khách nào vào mà lại ra tay không. Cô ấy nói cho mình cách quan sát cử chỉ nét mặt, trang phục, phong cách để đoán quốc tịch, đoán văn hóa, sở thích và để biết khách nào sẽ mua sản phẩm gì. Điều mà mình ko thể tin là mình sẽ được học ở đây.
Cho nên, dù hôm qua chạy đua với cô ấy mệt phở lở, nhưng hôm nay mình rất háo hức đi làm sớm bởi mình đã thuyết phục đc cô ấy đến giúp thêm 1 ngày nữa để trang trí lại những góc mình thấy không ưng ý. Cô ấy bảo : trời, thứ 7 mà, đừng nghĩ cô nhiều tuổi rồi nên ko có hẹn hò gì nhé! Nhưng mình nói : nếu cô biết là cô đã khiến cho không khí nơi này trở nên tuyệt vời thế nào thì cô sẽ biết bọn cháu mong được làm cùng cô thêm 1 ngày nữa ra sao. Vậy nên thay vì đến vào mỗi thứ 6 thì giờ cô ấy sẽ ở đây cả thứ 6 và thứ 7.
Vân Anh bảo : chị ơi, em ngại lắm, vì lúc nãy em lỡ ngồi lên cái chăn, trong khi cô ấy nâng niu từng cái gối cái túi của bọn mình, lúc ngồi lên giường cô ấy còn cẩn thận cuốn chăn lên rồi ngồi vào cái đệm. Cô ấy còn giỏi nữa. Không biết đến bao giờ bọn mình mới được như cô ấy?
Mình cũng ko biết nữa. Nhưng mình không hề thấy ngại, thậm chí mình tận dụng từng giây từng phút để dc làm việc với cô ấy. Không những là về kiến thức mà cách làm việc, cách chia sẻ, và cách cô ấy truyền động lực làm việc ra xung quanh khiến mình quyến luyến. Mình tin rằng, nếu người ta thực sự lao động bằng cả trái tim và khối óc thì một ngày nào đó người ta cũng sẽ tỏa ra thứ năng lượng thần kì cho xung quanh như cô ấy bây giờ. Và mình biết, một người có quá nhiều việc để làm, thời gian là vàng bạc lại quá dư thừa vật chất tìm kiếm điều gì ở đây?
Công việc này, dù không biết mình sẽ tiếp tục bao lâu nữa, nhưng những gì nó mang lại cho mình là rát lớn. Người ta vẫn biết rằng : đi một ngày đàng học một sàng khôn. nên mình tin, không có sự chuyển dịch nào là vô nghĩa cả.
Nhắc đến cô ấy lại nhớ đến anh Duy. Vì cái cách mà cô ấy sắp đặt, và cái cách mà cô ấy chia sẻ với mình giống hệt Duy ngày xưa. chiều nay, lúc cô ấy nói : được, giờ thì cháu tự làm cái góc này đi nhé! Và mình cũng hì hục kê kê xếp xếp, lúc sau cô ấy nói : rất tốt, chúng ta sẽ để nó y nguyên như thế, cháu rất hiểu kiểu của cô đấy. Ngày xưa, Duy dành 1 buổi để dạy mình cắm hoa và cách sắp xếp bố cục. Hồi đấy, mỗi sáng mình thường mất cả tiếng đồng hồ chỉ để căm 1 lọ hoa mà rồi cuối cùng thì tự mình cũng cảm thấy xấu. Sau đó lại lí nhí ra nhờ Duy cắm lại. Và ông ấy thì, chỉ nhoằng nhoằng 2 phút thế là xong 1 lọ hoa rất thuyết phục, mình chẳng thấy cầm sửa ở đâu nữa. Quán bé tí nhưng vài ngày ông ấy lại lôi ra kê lại hết cả lượt, chỉ có bằng đấy cái bàn cái ghế cái chum cái vại nhưng lần nào đổi xong cũng thấy đẹp thấy mới. Có lần, ông ấy cho mình nguyên 1 buổi : đấy, giờ anh cho em tự sắp xếp theo ý em xem thế nào. Mình cũng hì hục bê bê kê kê. Xong đi ra ngoài đường nhìn vào, tự mình thấy thật lủng củng. Mình biết, hồi ấy, mình mới tiếp xúc với mấy ông kiến trúc, lúc nào nghe chuyện cũng há mồm ra ngạc nhiên, thán phục, nên khi được tự sắp xếp mình thấy run, mình sợ. Đã run, đã sợ thì chả làm đc cái gì cho ra hồn. Bây giờ thì khác hơn, bởi đi nhiều, gặp nhiều và trải nghiệm, đối với mình thế giới không có điều gì quá thần thánh đến mức mình không thể. Nên mình thậm chí còn nhiều can đảm để thử hơn ngày xưa.
Trưa hôm qua, lúc ở Concordia về, nhận đc đt của Duy hẹn gặp. Mình đến sớm, tìm đến địa chỉ quán mới đang xây, ngồi ở quán cafe gần đấy. Chờ dài cổ cuối cùng thì bị bỏ bom. Nhưng mà rồi kiếm đc rất nhiều thông tin thú vị. Mấy ông ở quán cafe nhìn sang Lương Sơn, bàn tán sôi nổi về cái thằng điên, tòa nhà 700m2 đang là trụ sở ngân hàng khang trang, đẹp đẽ thế tự nhiên chúng nó đập hết tường đi để trơ mấy cái cọ nhà, rồi lợp mái rơm mái cọ, trồng tre trồng chuối này nọ. Bọn này điên hết rồi. 200 triệu 1 tháng có ít đâu.
Mình cũng biết là chỗ mới hoàng tráng lắm nhưng ko biết nó lại hoành tráng đến mức này. Nhìn bụi tre mới trồng đang khô lá mình thấy rạo rực thay cho Duy. Vài tháng nữa thôi. Mình tin là con người có máu điên nhưng lại cô cùng thực dụng ấy sẽ biết tận dụng triệt để cái điên của mình khiến nó ra tiền.
Vừa được chị Ngân cho 1 bát bún trộn mắm, ăn ngấu nghiến và lâu lắm rồi chưa ăn cái gì mà thấy ngon thế. Đói và mệt rụng rời. Cả tuần nay, trừ lúc ngủ, mình chưa có lúc nào được dừng chân dừng tay, dừng suy nghĩ. Thấy sức mình cũng có hạn, thấy mình nếu tiếp tục thế này, sẽ không trụ được lâu. Mình thèm được ngủ mà thực sự ngủ. Thèm được ăn cơm mà thực sự ăn cơm, thèm được cafe mà thực sự thong dong mọi sự.
Hôm nay đã mua đc cho Ánh già thỏi son Shu thần thánh để nó tô hồng mùa đông. Giờ thì về với con thôi.